Trạm Kế Tiếp Hạnh Phúc
Phan_4
Trạm Thứ Tư : Anh sẽ bảo vệ em
Phần 1
Một lát sau, anh xoay người cử động điều chỉnh tư thế ngồi.
“Tôi chưa ngồi xe buýt bao giờ, khó chịu hơn tưởng tượng nhiều.”
“Anh chưa từng ngồi xe buýt?” Cô không tin. Không phải anh là người ngoài hành tinh đó chứ?
“Từ nhỏ tôi đã có người đưa đón.” Anh giải thích, rồi từ từ nhắm mắt lại. “Lúc nhỏ, khi thấy mọi người ngồi xe buýt, tôi còn rất hâm mộ, tôi cảm thấy họ đều có thể tự do quyết định mình muốn đi đâu, chỉ có mình tôi thì không được.”
Bởi vì anh sinh ra đã là quý công tử, muốn đi thì sẽ luôn có người giúp việc trong nhà đưa anh đi trên những con đường lớn rộng rãi thoải mái.
Mộ Tranh buồn bã suy nghĩ, dường như cô có thể hiểu được tâm tình của anh, cô cũng từng là một tiểu công chúa ngồi trên chiếc xe xa hoa ấy, đáng tiếc tạo hóa trêu ngươi.
Cô thở dài, cũng nhìn anh thổ lộ tâm sự. “Tôi thì khác hẳn với anh, lúc nhỏ tôi rất sợ phải ngồi xe buýt, bởi vì dù tôi có buồn ngủ, có mệt cỡ nào, thì tôi cũng không dám ngủ trên xe.”
“Vì sao?” Anh tò mò mở mắt ra.
“Bởi vì tôi sợ khi tỉnh lại thì chỉ còn lại một mình tôi.” Cô chua chát cười khổ, kể lại chuyện sâu kín của mình, khi ba cô vừa qua đời, cô đã phải trải qua những ngày chạy trốn đói khổ.
Khi đó vì ba cô nợ nần quá nhiều, dì phải mang theo cô chạy ngược chạy xuôi, có nhiều lần dì cũng tàn nhẫn quyết tâm muốn bỏ đi đứa con riêng này, dù sao cô cũng không phải con gái do dì sinh ra, chỉ là đứa con gái trên danh nghĩa. Nếu không phải cô thông minh, chỉ sợ đã sớm lưu lạc đầu đường.
“… Sau đó, tôi đã thông minh hơn, mỗi khi lên xe buýt, nhất định sẽ tìm chỗ gần cửa sổ. Sau đó cứ nhìn mãi ra ngoài, chỉ cần nhớ kỹ các trạm xe buýt đã chạy qua, thì tôi sẽ không sợ không tìm thấy đường về nhà.”
Thì ra cô cũng đã từng trải qua một quá khứ đau thương như vậy.
Quang Hy nhìn cô gái đang phiền muộn bên cạnh, trái tim đột nhiên đập mạnh hơn, anh nhận ra mình muốn bảo vệ cô, bảo vệ cô gái vừa kiên cường lại yếu đuối này.
Mộ Tranh phát hiện ánh nhìn say đắm của anh liền yên lặng đỏ mặt.
Quang Hy nhìn dáng vẻ xinh đẹp của cô mà tươi cười.
“Nếu chúng ta biết nhau sớm thì tốt rồi, chúng ta có thể cùng nhau ngồi xe buýt, tôi có thể ngồi bên cạnh cô, cô có thể yên tâm ngủ mà không cần sợ hãi, bởi vì tôi sẽ không bỏ cô ở lại một mình.”
Mộ Tranh xúc động, nước mắt ở hai khóe mắt trào ra, sau đó từng giọt từng giọt rơi xuống.
Quang Hy lấy tay lau đi những giọt nước mắt của cô, anh cảm động chăm chú nhìn cô, dường như anh còn muốn nói thêm điều gì đó nhưng lúc này di động lại đột nhiên vang lên, anh thở dài mở di động ra, là một tin nhắn, hỏi anh đang ở đâu.
Anh không nhắn lại mà chỉ đóng di động lại.
“Tôi phải về nhà.”
“Sao vậy?” Cô cảm thấy khó chịu trong lòng.
Anh nhìn cô, cười dịu dàng. “Tối mai, chờ tôi ở Thánh Đức đường, không gặp không về.”
“Ừm.” Cô thẹn thùng gật đầu đồng ý.
Trời đã khuya, hai người đều tự về nhà, khi nằm trên giường, trong đầu họ đều hiện lên hình bóng của đối phương, nhớ từng cái chau mày, từng nụ cười của nhau, lồng ngực cảm thấy ngọt ngào ê ẩm, có cảm giác nói không nên lời.
Bọn họ không hề biết rằng, cảm giác kỳ lạ đó chính là tình yêu.
Trời chạng vạng tối, Quang Hy cùng các thành viên đã tập cầu xong, trời lại quá lạnh, khi đi ra khỏi phòng thay đồ, anh thấy Dĩ Thiến đang đi tới.
“Chào.” Cô cười hì hì đứng trước mặt anh.
Anh nhíu mày ngạc nhiên. “Sao cô lại tới đây?”
“Anh quên rồi à?” Cô cong môi. “Chúng ta đã hẹn tối nay cùng nhau xem phim!”
“Thật à?” Anh ngẩn người, tối hôm qua tại bữa tiệc kia anh không tập trung, sau lại vội vàng đi cứu Mộ Tranh, căn bản đã quên mình hứa hẹn cái gì.
“Tối hôm nay tôi có việc, không bằng lần khác…”
“Không được.” Dĩ Thiến ngang ngược ôm lấy cánh tay anh. “Đại trượng phu nhất môn ký xuất, tứ mã nan truy[1], anh không thể hứa mà lại cho tôi leo cây. Huống chi ba tôi với mẹ anh đều là nhân chứng, anh không sợ tôi theo chân bọn họ kể tội sao?”
[1] Nghĩa là: Một lời nói ra, bốn ngựa đuổi không kịp. Có nghĩa: Quân tử không nói hai lời, nói rồi không rút lời, không nói đi nói lại.
“Cô…” Dám lấy người lớn uy hiếp anh, cô gái này giỏi thật!
Quang Hy không vui, nhưng nghĩ tới Thánh Đức đường, anh không thể không đồng ý với cô gái này.
“Được rồi, xem phim thì xem phim, nhưng sau khi xem xong, tôi phải tới chỗ khác ngay nên không thể đưa cô về được.”
“Đã biết.” Dĩ Thiến ngẩng mặt nhìn anh, cười ngọt ngào. “Đi thôi!”
…
Sao anh còn chưa tới?
Sau khi nhà ăn đóng cửa, Mộ Tranh về nhà tắm thật nhanh, rồi vội vã chạy tới Thánh Đức đường như đã hẹn, cô nghĩ mình đã đến muộn, nhưng không ngờ bên trong rất vắng vẻ, cả căn phòng tràn ngập không khí yên tĩnh.
Cô vừa đánh đàn vừa chờ anh nhưng nửa giờ sau vẫn chưa thấy bóng dáng Quang Hy đâu.
Cô bắt đầu đứng ngồi không yên, lo lắng anh đã gặp chuyện không may, không phải các thành viên đội bóng Đại học G lại tìm anh gây phiền phức đấy chứ? Cô mở túi muốn lấy điện thoại gọi cho anh.
“Cháu đang tìm vật này à?” Một giọng nói mờ ám đột nhiên vang lên.
Mộ Tranh chấn động, kinh hoảng quay đầu nhìn về phía người mới tới.
“Chú Tài! Sao chú… lại ở đây?”
“Sao nào? Không chào đón chú tới à? Dì của cháu bị hàng xóm kéo đi học khiêu vũ, một mình chú ở trong nhà rất buồn muốn tìm cháu tâm sự.” A Tài cười gian tà, từng bước từng bước tới gần cô.
Toàn thân cô run rẩy, lập tức ở trạng thái phòng thủ.
“Tâm sự chuyện gì?”
“Tâm sự chuyện vì sao cháu không biết kiểm điểm, buổi tối thường xuyên cùng thằng con của Hiệu trưởng ở trong này hưởng thụ!” A Tài hừ lạnh. “Cháu đừng hy vọng nữa! Nó vừa mới nhắn tin nói nó sẽ không đến đây.”
“Chú dám đọc lén tin nhắn của cháu?”
Mộ Tranh tức giận muốn cướp điện thoại về, A Tài lại giơ tay cao hơn, không chịu trả cho cô. Dưới ngọn đèn u ám, ánh mắt lão tràn đầy dục vọng, khóe miệng lộ ra nụ cười nhục dục.
Tim Mộ Tranh đập nhanh hơn, cô biết tình huống không ổn, liền xoay người muốn chạy trốn tới cánh cửa, nhưng A Tài đã sớm đoán được ý nghĩ của cô, lão nhanh chóng chặn trước mặt cô một bước.
“Chú… chú muốn làm gì?”
“Hỏi tao? Tao rất muốn hỏi mày thường làm gì ở đây với thằng công tử kia!” A Tài tự nhiên tức giận. “Bởi vì nó có tiền nên có thể tùy tiện chạm vào mày hả? Ngày thường còn giả bộ thanh cao trước mặt tao, mày đúng là đồ đê tiện! Cũng không nghĩ lại xem từ nhỏ là ai đã nuôi mày lớn? Mày đã tốn bao nhiêu tiền của tao, chẳng lẽ không trả lại tao một chút à?”
Mộ Tranh hoảng sợ hiểu được hàm ý trong câu nói của lão.
“Vì thế mỗi ngày cháu đều ở nhà ăn phụ việc! Nếu chú Tài cảm thấy không đủ, chờ cháu thành sinh viên, hàng tháng đều có thể đi làm để gửi trả lại chú…”
“Tao không chờ được tới lúc đó, bây giờ mày hãy làm tao thoải mái đi!”
Nói xong, A Tài cầm vai cô.
Mộ Tranh ngửi được mùi nồng nặc của cơ thể lão, cô chỉ cảm thấy mùi đó thật ghê tởm.
“Buông, chú mau buông cháu ra!”
Cô giãy dụa, trong tình thế cấp bách, cô dùng sức cắn cánh tay A Tài.
A Tài đau đớn, buông cô ra, vừa sợ vừa giận, liền tát cô một cái.
“Đồ đê tiện! Mày dám cắn tao à?”
Mộ Tranh cố nhịn đau, vội vàng chạy trốn về phía cửa, cô run tay mở cánh cửa, A Tài đuổi theo cô, nhào tới ôm chặt cô từ phía sau.
“Xem lần này mày còn có thể chạy đi đâu nữa!”
Mộ Tranh hét lớn, sống chết muốn thoát ra, nhưng lão cậy sức mạnh đàn ông của mình làm cô không thể thoát khỏi, cô hết sức tuyệt vọng, nhưng đột nhiên có người dùng tảng đá phá cửa sổ, nghiêng mình tiến vào.
Tiếp theo, một cú đấm thật mạnh đánh vào mũi A Tài, đánh cho mắt hắn nổ đom đóm, không thể đứng vững.
“Đồ đê tiện! Ông không được chạm vào Mộ Tranh!”
Máu chảy từ lỗ mũi ra. “Nhậm Quang Hy? Là mày?”
Quang Hy lại đá lão một cước làm lão té ngã nằm sấp trên mặt đất, sau đó chạy về phía Mộ Tranh.
“Cô sao rồi? Không có việc gì chứ?”
Cô hoảng hồn chưa thể bình tĩnh lại, rưng rưng nước mắt nhìn anh.
“Tại sao anh lại không đến? Tôi nghĩ anh sẽ tới… Đừng lại gần tôi.”
Tiếng nói nghẹn ngào của cô khiến Quang Hy rất đau lòng.
“Không phải tôi đã nhắn tin cho cô rồi sao, tôi nói tối nay tôi sẽ không đến.”
Anh vừa nghĩ nếu như anh tới chậm một bước, hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi, anh khiếp sợ, đưa tay kéo thân thể mềm mại đang run rẩy của cô ôm chặt vào lòng.
“Cô không nên về nhà, tôi rất lo lắng cho cô khi ở với kẻ háo sắc, nhà Jacko ở gần trường vẫn còn một phòng nhỏ, bình thường không có người ở, chỉ có vài người anh em bọn tôi thường tới đó chơi, tạm thời cùng tôi qua đó ở nhờ một đêm nha.”
Cô dịu dàng gật đầu, cố nén dòng nước mắt đang trào ra, anh đỡ cô đứng dậy rời đi.
Ai cũng không chú ý tới, ngoài cửa đang có một kẻ đứng đó theo dõi đã lâu, cũng đã nhìn thấy mọi chuyện, kẻ đó lặng lẽ theo đuôi hai người bọn họ.
…
Quang Hy đưa Mộ Tranh tới nhà trọ, sắp xếp phòng khách để cô có thể ngủ, Mộ Tranh tắm rửa thật lâu, dùng sức chà xát tẩy rửa từng tấc thịt trên người, dường như cô hận không thể chà xát đi màn xâm hại của A Tài.
Từ khi cô trưởng thành bắt đầu thời kỳ phát dục, cô đã dần dần cảm nhận được A Tài thường nhìn cô với con mắt khác thường, có mấy lần thậm chí cô đã phát hiện hắn rình coi cô tắm rửa, bởi vậy, cô thật cẩn thận, tránh ở một mình với hắn, ngàn phòng vạn phòng, nhưng vẫn để hắn có cơ hội.
Cô rất hận, thật sự rất hận, oan ức trong lòng lại không thể nói với bất kỳ ai, nhất là dì…
“Cô có ổn không?”
Sau khi tắm rửa xong, cô ngơ ngác ngồi ở mép giường, Quang Hy bưng tới một ly sữa nóng cho cô.
Cô nhận lấy, chậm rãi uống từng ngụm từng ngụm, thật vất vả hồi lâu sau mới cảm thấy bình tĩnh lại.
“Anh lại cứu tôi một lần nữa, cảm ơn anh, ở thời điểm tôi gặp khó khăn vẫn luôn là anh xuất hiện.”
“Không có gì.”
Quang Hy không được tự nhiên xua xua tay, được cô cảm kích anh cảm thấy có chút áy náy, tuy rằng anh cứu cô hai lần, nhưng cũng đã từng chơi đùa cô, nhớ tới mình đã từng buộc cô cởi quần áo, anh càng cảm thấy mình cũng là loại lang sói không kém gì A Tài kia. Anh chau mày buồn rầu, chăm chú nhìn Mộ Tranh.
“Cô lớn lên trong hoàn cảnh như vậy à?”
Có một bà mẹ kế coi tiền như mạng, có một cha dượng luôn nhòm ngó muốn chiếm thân thể, mỗi ngày còn phải làm việc vất vả, cả ngày chỉ xoay quanh công việc.
Mộ Tranh nhìn thấy ánh mắt thương hại của anh liền nhanh chóng phản đối. “Anh đừng nghĩ tôi sống quá thê thảm, kỳ thật dì đối với tôi tốt lắm, tuy chúng tôi không có quan hệ huyết thống, nhưng dì vẫn coi tôi như con gái ruột.”
“Nếu bà ta coi cô là con gái ruột, thì trước kia đã không tìm cách bỏ cô, hiện tại cũng sẽ không tùy ý để chồng mình nhòm ngó cô!” Quang Hy tức giận.
“Dì vẫn chịu đựng nuôi tôi, không phải sao? Hơn nữa dì cũng không biết chú Tài đối với tôi…” Mộ Tranh một lòng muốn giải thích giúp dì, Quang Hy không nghe mà cắt ngang lời cô. “Tóm lại, cô không cần quay về nơi đó nữa, vạn nhất ngày nào đó tên háo sắc kia lại ra tay với cô thì làm sao?”
“Nhưng cũng không thể không quay về.” Cô phiền não thở dài. “Dì sẽ rất lo lắng.”
“Vậy cô hãy nói thật với bà ta đi. Nói chồng bà ta có ý xấu với cô.”
“Không được!” Giọng nói của cô lộ vẻ sợ hãi. “Tuyệt đối không thể nói cho dì biết, dì sẽ rất đau lòng… Không thể nói được.”
Vì sao đến lúc này cô vẫn chỉ lo lắng cho người khác? Quang Hy chịu thua cô.
“Cô thật là…”
“Yên tâm đi.” Cô biết anh lo lắng cho mình nên đành thấp giọng trấn an. “Lần này do tôi sơ ý, về sau tôi sẽ chú ý hơn, nhất định sẽ không để chú Tài có cơ hội chạm vào tôi nữa.”
Tim anh đập càng ngày càng mạnh, anh ngắm cô một lúc lâu, rồi ảo não lắc đầu.
“Nhìn cô như vậy, tôi cảm thấy mình thật sự là tên khốn nạn.”
“Làm sao vậy?” Cô khó hiểu.
Cuộc sống của anh đầy đủ như vậy, nhưng anh lại luôn oán trời trách đất, còn cô sống giữa hoang mang và sợ hãi, nhưng vẫn cảm kích người mẹ kế ham tiền và cha dượng ham sắc của mình, so với sự kiên cường của cô, anh quả thực chỉ là một tên đại thiếu gia vô tình.
Anh khẽ cắn môi, đắp chăn cho cô.
“Cô ngủ đi, đừng nên nghĩ nhiều, mai hãy nói.”
Cô gật đầu, thuận theo ý Quang Hy nằm trên giường, tuy đã nhắm mắt lại, nhưng sắc mặt vẫn rất tái nhợt.
Quang Hy biết trong lòng cô vẫn còn sợ hãi, anh nhẹ nhàng cầm tay cô, cảm nhận được bàn tay ấy đang run rẩy, cô chần chừ hai giây, mới nhẹ nhàng nắm chặt.
Đêm nay, anh ngồi bên cạnh giường, nắm chặt tay cô, khi cô cảm thấy bất an trong giấc mơ, anh sẽ giúp cô sưởi ấm.
…
Sáng hôm sau, Mộ Tranh vẫn quyết định đến nhà ăn phụ việc, Quang Hy rất lo lắng, kiên trì muốn cùng đi với cô.
“Ít nhất tôi có thể cảnh cáo A Tài kia một chút, để hắn từ nay về sau không dám động đến một cọng tóc của cô nữa.”
Mộ Tranh đồng ý, hai người cùng nhau tới trường học, tiến vào sân trường, cô liền cảm nhận được không khí kỳ lạ, các bạn học đều nhìn bọn họ với ánh mắt kỳ quái, nhất là Mộ Tranh, các sinh viên thậm chí còn nhìn cô với ánh mắt khinh bỉ.
“Chuyện gì đã xảy ra?” Mộ Tranh không hiểu, Quang Hy cũng không hiểu, cho tới khi di động vang lên, một tin nhắn được gửi tới.
Nhỏ cơm hộp giúp việc tại nhà ăn của trường bắt cá hai tay hai người đàn ông!!!
Trong tin nhắn còn phụ họa thêm hai bức ảnh, tấm thứ nhất là Mộ Tranh và chú Tài, một tấm khác là cô dựa đầu vào vai anh.
“Đây là cái gì?” Quang Hy tức giận.
“Làm sao vậy?” Mộ Tranh muốn tới gần đọc tin, nhưng Quang Hy đã vội vàng cất di động, anh không muốn cô bị kích động.
Trực giác khiến Mộ Tranh cảm thấy có gì đó lạ, trong lòng cô không yên, khi đến nhà ăn, nhìn thấy trước cửa dán những tờ giấy với những câu chữ khó nghe, cuối cùng cô cũng hiểu được chuyện gì đã xảy ra.
“Này, nhỏ cơm hộp, cô rất có nét quyến rũ đấy.” Không biết ở đâu xuất hiện một nam sinh huýt sáo với cô. “Chỉ cần cho cô tiền là có thể làm sao?”
“Thật đáng sợ! Tại sao có thể có loại người như thế chứ? Trường chúng tôi đã bị cô làm cho mất mặt!” Lúc này, có một nữ sinh lên tiếng.
Cô cảm thấy lo sợ không yên, quay đầu nhìn bốn phía, xung quanh đều là những gương mặt độc ác đang giễu cợt cô ─ Bọn họ cũng biết sao? Tất cả mọi người đều biết tối qua ở Thánh Đức đường, chú Tài đã làm gì cô sao?
Nhưng đó không phải lỗi của cô! Vì sao bọn họ lại nói cô là loại con gái hư, ai cũng có thể làm chồng chứ?
Đột nhiên, một thùng nước từ lầu trên đổ xuống, xối vào toàn thân Mộ Tranh, cô thảm hại đứng sững tại chỗ.
Quang Hy thấy thế, giận tím mặt, ngẩng đầu quát: “Là ai làm? Có giỏi thì xuống đây!”
Đương nhiên không có người nào dám thừa nhận, một đám sinh viên vây xem náo nhiệt, còn có người tốt bụng khuyên anh. “Nhậm Quang Hy, loại con gái này anh còn giúp làm cái gì? Chơi đùa cho vui nhưng đừng nên dính dáng tới cô ta!”
“Mày nói gì!?” Trán Quang Hy nổi gân xanh, xông lên phía trước, thưởng cho tên không biết sống chết là gì kia một quyền.
“Dừng tay cho tôi!” Một giọng nói nghiêm khắc vang lên sau lưng Quang Hy, anh ngẩn người, quay đầu lại, nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của mẹ, đứng bên cạnh bà còn có luật sư Lâm.
Phương Đức Dung nhìn Mộ Tranh: “Còn cô, mau theo tôi vào phòng Hiệu trưởng!”
Phần 2
“Mẹ, mẹ đừng hiểu lầm, chuyện không phải như mẹ nghĩ đâu!”
Trong phòng Hiệu trưởng, Quang Hy vội giải thích cho sự trong sạch của Mộ Tranh, cho tới bây giờ Phương Đức Dung chưa từng thấy qua con mình để ý tới bất kỳ cô gái nào, đôi mi thanh tú của bà chau lại.
“Hiện tại đang ở trường học, chúng ta sẽ chỉ giải quyết việc chung.” Giọng nói của bà rõ ràng rất lạnh lùng.
Quang Hy chấn động, ánh mắt nhìn mẹ chứa mấy phần hận ý. “Vâng! Thưa Hiệu trưởng Phương.”
Phương Đức Dung đi đến trước mặt Mộ Tranh.
“Sáng sớm nay tôi đã nhận được tin nhắn, những Hiệu trưởng trường khác cũng đều gọi điện thoại hỏi thăm, ngay cả phía truyền thông cũng muốn tới phỏng vấn, Đại học Thánh Đức chúng tôi thật sự không chịu nổi những lời nói ra nói vào như vậy, thực xin lỗi, cô Lương, chúng tôi chỉ sợ phải hủy bỏ hợp đồng căn tin với nhà cô, mời cả nhà các người rời khỏi trường Thánh Đức.”
“Cái gì?” Mộ Tranh không kịp phản ứng, Quang Hy cảm thấy bất bình liền vượt lên trước nói:
“Mẹ không thể làm như vậy! Tất cả chỉ là lời đồn, dựa vào cái gì muốn Mộ Tranh gánh vác những tội này?”
“Con đừng nói nữa, chuyện này không phải việc của con.”
“Sao không phải việc của con?” Quang Hy phản bác. “Ngày hôm qua chính tay con đã giáo huấn tên háo sắc kia.”
Sắc mặt của Phương Đức Dung đen lại. “Con không thể có quan hệ gì với loại con gái này.”
Loại con gái này nghĩa là sao? Sắc mặt của Mộ Tranh tái xanh, trong lòng Quang Hy căng thẳng.
“Mộ Tranh là người trong sạch!”
Phương Đức Dung xem thường, bà không muốn tranh luận với con trai trước mặt người ngoài, bà trực tiếp nói với Mộ Tranh. “Vừa rồi tôi đã đến căn tin hỏi qua cha dượng và mẹ kế của cô, A Tài kiên trì khẳng định cô đã chủ động dụ dỗ hắn.”
“Ông ta đang bịa đặt!” Quang Hy rống giận.
“Nhưng mẹ kế của cô ta cũng nói như vậy.”
“Ngay cả dì cũng…” Mộ Tranh cảm thấy đau đớn trong lồng ngực, giọng nói run rẩy.
“Bà ta nói dối thì làm sao có thể tin?” Quang Hy hừ lạnh. “Một người đàn bà bình thường đương nhiên sẽ lựa chọn chồng của mình.”
Trong lòng Phương Đức Dung trầm xuống. Bà hiểu rất rõ con bà đang ám chỉ bà không bình thường, đến bây giờ, anh vẫn cho rằng chính bà là người không có lương tâm đã hại chết ba của anh.
Bà mím môi tự giễu chính mình, bà lại cãi nhau với con, cả hai mẹ con đều không nhường nhịn đối phương.
Luật sư Lâm đứng bên cạnh thấy không khí đang ngày càng xấu, ông trầm tư một lát rồi chậm rãi mở miệng.
“Tôi thấy cãi nhau như vậy cũng không phải biện pháp tốt, không bằng chúng ta tổ chức một phiên tòa trước toàn trường đi.”
“Phiên tòa trước toàn trường?” Cả ba người đều sửng sốt.
“Đây là truyền thống của Đại học Thánh Đức.” Tiểu Lâm giải thích. “Kể từ khi thành lập đến nay, mỗi khi gặp phải những sự việc lớn không thể giải quyết nội bộ, Hiệu trưởng sẽ tổ chức một phiên tòa nhằm điều tra chân tướng sự thật, lấy mẫu của một phiên tòa thực sự, để hai bên thay nhau giải biện nhằm làm sáng tỏ chân tướng sự việc.”
Phương Đức Dung bất ngờ nhìn về phía Tiểu Lâm. “Anh thật sự cảm thấy phương pháp này có thể sử dụng?”
“Một khi đã thành lập phiên tòa thì bên ngoài sẽ không để ý tới trường học, mà để ý tới những người đã gây ra chuyện này, nói trắng ra chính là trường học đã cung cấp một cơ hội để đương sự có thể tự thanh minh, lại có thể nói rõ chân tướng sự việc với mọi người.” Tiểu Lâm dừng lại, thích thú quay qua nhìn Quang Hy:
“Nếu cậu muốn lấy lại công bằng cho bạn mình, thì không nên dựa vào nắm đấm mà phải dựa vào cái này.” Ông chỉ vào đầu mình.
Quang Hy đứng sững người, từ nhỏ đến lớn, anh ghét nhất là bị Luật sư Lâm dạy dỗ. Anh vẫn thầm hận người đàn ông này, anh hoài nghi Tiểu Lâm có quan hệ mờ ám với mẹ, nhưng lần này, anh không thể không thừa nhận lời nói của Tiểu Lâm rất có sức thuyết phục ─
“Được, mở thì mở, tôi sẽ thay Mộ Tranh biện hộ!”
…
Quang Hy đã thay đổi.
Trước đây, anh là một tay ăn chơi bất cần đời, mỗi ngày nếu không lêu lổng với những kẻ xấu thì cũng rảnh rỗi đi tán gái. Động một chút liền bỏ học, mỗi kỳ đều có vài môn không đạt. Anh còn không thể tốt nghiệp Đại học trong năm năm.
Đương nhiên rất rõ ràng, đây là con cố ý tỏ vẻ phản kháng bà, bà càng mong đợi vào anh bao nhiêu, thì anh càng muốn liên tục ăn chơi sa đọa phản kháng lời bà bấy nhiêu.
Nhưng bây giờ, anh lại vì một cô gái mà chăm chỉ nghiên cứu sách luật, cần mẫn kiểm tra về những phán quyết trong những vụ án kiện xâm hại thân thể con người, thậm chí không tiếc mất mặt chạy đến Sở Sự Vụ cầu cứu Luật sư Lâm.
“Nó luôn luôn hận anh nhất, vậy mà bây giờ lại lắng nghe và tiếp thu ý kiến của anh.” Tiểu Lâm cười nói.
Không đúng, người con hận nhất, là bà.
Phương Đức Dung chau mày:
“Cô gái kia rốt cuộc có ma lực gì lại khiến Quang Hy vì cô ta mà đối nghịch với em chứ?”
“Lần này không phải nó đối nghịch với em như em nghĩ, mà là nó thật tình muốn bảo vệ cô gái kia.” Tiểu Lâm đã hiểu ra. “Thật sự nó đã thay đổi, em cũng nên vì vậy mà cảm thấy vui hơn.”
Nhưng Phương Đức Dung không cách nào vui được, bà luôn hy vọng con mình nghiêm túc chịu trách nhiệm với mọi việc, nhưng không nên vì cô gái có thân thế phức tạp kia, rõ ràng gia thế minh bạch như Dĩ Thiến mới tương xứng với nó, vì sao nó không hiểu chứ?
“Tình yêu thời tuổi trẻ không quan tâm đến gia thế bối cảnh.” Tiểu Lâm dường như nhìn thấu suy nghĩ của bà.
“Yêu?” Phương Đức Dung khinh thường hừ lạnh. Đây chẳng qua chỉ là trò chơi lừa gạt con nít! Bà đã từng không để ý đến thân phận khác biệt, mà yêu ba của Quang Hy như con thiêu thân lao đầu vào lửa, kết quả thì sao? Ông đã đáp lại cho bà cái gì? “Tình yêu là thứ không thực tế nhất, chờ đến sau này nó bị tổn thương cũng đừng hối hận.”
Tiểu Lâm ngắm nhìn bà, ánh mắt che giấu một tình cảm sâu đậm nào đó. “Thật ra anh thấy cô gái kia rất hiền lành kiên cường.”
“Dù cô ta có ngoan ngoãn hay hư hỏng, thì hai đứa nó cũng không thể đến với nhau, Dĩ Thiến mới là lựa chọn tốt nhất cho Quang Hy!”
…
Đối với lời nói của mẹ và luật sư Lâm, Quang Hy hoàn toàn không để ý, anh chỉ đang cố gắng tìm mọi biện pháp, ra sức muốn chứng minh Mộ Tranh trong sạch.
Lớn đến từng tuổi này, nhưng đây là lần đầu tiên anh toàn tâm toàn ý làm một chuyện như vậy, hơn nữa không phải vì chính mình mà vì một người anh quan tâm nhất.
Chuyện này cũng không đơn giản, thậm chí còn khó hơn anh đã nghĩ rất nhiều, vật chứng không có, nhân chứng cũng không tìm được, huống chi đối thủ của anh chính là Hứa Phương Quốc, một sinh viên mỗi kỳ luôn lấy được giải thưởng Sinh Viên Tài Năng.
Để cùng anh ganh đua cao thấp, Hứa Phương Quốc đã trực tiếp nhận biện hộ cho A Tài, Hứa Phương Quốc đã nói rõ sẽ so tài với anh.
“Quang Hy, làm sao bây giờ? Tuy tên A Tài này rõ ràng là tên đáng khinh, nhưng chúng ta cũng không thể tìm thấy tiền án tiền sự trước đây của hắn, tất cả hàng xóm cũng đều nói nhìn hắn không giống loại người có thể xâm phạm con gái kế của mình.” Jacko và A Kiện phụ trách điều tra A Tài, nhưng lại không tìm thấy điều gì, cả hai liền mất tinh thần báo cáo với anh.
“Xâm phạm tình dục – loại tội này rất khó nhận định, cho dù thật sự đã từng xâm hại cũng không thể tìm thấy bằng chứng, quan toà cũng thường không có cách, huống chi A Tài chỉ có “ý đồ” xâm hại với Mộ Tranh.” Luật sư Lâm cũng đã nói với anh như vậy.
“Tôi nghĩ biện pháp tốt nhất chính là lợi dụng trên toà chất vấn hắn, khiến A Tài nhận tội.”
Nếu có thể tra ra ai là kẻ có ác ý tung tin đồn với tấm ảnh, thì có thể tìm được một chút manh mối hay không?
Trời ơi, Quang Hy đọc xong cuốn Sổ pháp luật mà Luật sư Lâm đưa cho mình, trong đầu anh liền lóe lên một ý tưởng.
Theo anh suy đoán, việc này tám phần là có liên quan đến Trương Ngải, vấn đề là nên chứng minh như thế nào? Nếu tìm người có quan hệ với cô ta đi điều tra, thì đối phương nhất định sẽ đề phòng.
Đang lúc anh phiền não, thì Hoa Thác Dã nghe Mộ Tranh kể lại tình huống đã chủ động gọi điện thoại cho anh.
“Giao cho tôi đi!” Thác Dã xung phong nhận việc. “Tôi cũng muốn vì Mộ Tranh làm chút chuyện gì đó, chuyện này hãy để tôi kiểm tra.”
“Nhưng Trương Ngải đã từng gặp anh, cô ta biết anh là bạn của Mộ Tranh.”
“Chỉ cần thuyết phục được cô ta. Tôi sẽ cố gắng vì Mộ Tranh, hẳn sẽ không có vấn đề gì.” Thác Dã nói cho anh nghe những tính toán trong đầu. “Trương Ngải là loại con gái có tính đố kỵ cao, nhất định cô ta sẽ cho rằng tôi giống cô ta nếu không chiếm được hẳn sẽ phá hủy.“
“Cho nên anh muốn cô ta tin rằng anh sẽ hủy hoại Mộ Tranh?”
“Đây là biện pháp duy nhất có thể phá bỏ sự phòng bị của cô ta.”
Quang Hy trầm ngâm, biện pháp này có vẻ khả thi, nhưng Thác Dã đã đề nghị như vậy, có nghĩa là:
“Anh thực sự thích Mộ Tranh à?”
“Tôi thích cô ấy! Không được à?” Thác Dã quang minh chính đại tuyên bố.
Chàng trai này khá thật! Quang Hy không khỏi âm thầm bội phục, anh ý thức rõ Thác Dã sẽ là tình địch duy nhất của mình.
“Được, vậy chuyện này giao cho anh.”
Hai người đàn ông đạt thành hiệp nghị, âm thầm phân cao thấp, xem ai mới là người tốt nhất với Mộ Tranh.
Quang Hy chỉ biết anh tuyệt đối không thể thua.
…
“… Mệt mỏi à?”
Giọng nói nhẹ nhàng của Mộ Tranh cắt đứt suy nghĩ của anh, cô bưng tới một ly cà phê nóng đưa cho anh.
“Cảm ơn.”
Anh rất thích cà phê, khẽ ngửi mùi thơm nồng nàn, anh uống một ngụm, không nhịn được liền khen:
“Cô pha cà phê ngon thật.”
Mộ Tranh ngồi xuống bên cạnh quan sát anh, dường như cô đang suy nghĩ chuyện gì đó. Từ sau khi chuyện đó xảy ra, dì đã tỏ rõ thái độ không chào đón cô về nhà, cô đành phải ở tạm nhà của Jacko hỗ trợ Quang Hy. Mỗi ngày nhìn anh vất vả vì mình, cô rất cảm động, nhưng trong lòng cũng hơi áy náy.
“Thật xin lỗi, tất cả cũng vì tôi mà anh phải vất vả như vậy.”
“Việc này sao có thể tính là vất vả?” Quang Hy cười cười:
“Ngược lại tôi phải cảm ơn cô đã cho tôi có cơ hội ôn tập bài vở nhiều một chút, nếu không vài năm học pháp luật như vứt đi.”
Nhìn anh cười thoải mái khiến cô cũng mỉm cười, mặc kệ gần đây gặp rất nhiều chuyện tồi tệ, nhưng cô có thể ở bên cạnh anh, đối với cô mà nói, hạnh phúc xa vời kia dường như đã lại gần hơn một chút.
“Cảm ơn anh.” Cô chân thành nói cảm ơn, nếu có thể, cô thật hy vọng có cơ hội được ngồi xe buýt với anh. Anh sẽ đánh thức cô, cô có thể an tâm mà dựa vào vai anh cho tới khi đến trạm hạnh phúc của họ.
“Cảm ơn cái gì?” Anh dịu dàng xoa đầu cô.
Mộ Tranh ngắm nhìn anh. “Quang Hy, tôi nghĩ mình nên trở về thăm dì.”
“Thăm bà ta làm gì?” Quang Hy nhíu mày:
“Cô không biết bà ta đã đứng trước mặt mẹ tôi làm chứng, nói chính cô dụ dỗ chồng bà ta sao?”
“Tôi biết, nhưng…” Mộ Tranh buồn bã.
“Dù sao những năm gần đây, dì vẫn chăm sóc tôi, giờ xảy ra chuyện này, tôi lo không biết dì sẽ thế nào.”
“Có thể như thế nào chứ?” Quang Hy cười lạnh. “Tôi cam đoan bà ta vẫn sống rất tốt!”
“Quang Hy…” Mộ Tranh chịu thua anh.
“Được rồi, tôi sẽ về thăm bà ta với cô.” Quang Hy không nỡ để cô buồn, đành phải đồng ý. “Thuận tiện cũng có vài câu muốn hỏi người đàn bà ấy xem bà ta có còn chút lương tâm nào hay không.”
…
Giờ này, người dì Lâm Lệ Hà của Mộ Tranh đang ở phòng bếp rửa rau dọn đồ ăn.
Bởi vì những lời gièm pha kia, mà nhà ăn tạm thời không thể buôn bán, mấy ngày nay ở nhà bà luôn cùng A Tài trừng mắt quan sát nhau, tâm tình của hai người cũng không tốt.
A Tài tìm mọi cách lấy lòng bà, hắn đã thề tuyệt đối không thay lòng đổi dạ, toàn bộ đều là lỗi của Mộ Tranh, ngoài mặt bà làm như tin tưởng nhưng trong lòng kỳ thật vẫn rất hoài nghi hắn.
Bà không ngốc, những năm gần đây A Tài nhìn Mộ Tranh bằng con mắt thế nào, trong lòng bà là người hiểu rõ nhất, chỉ là bà vẫn không muốn thừa nhận chuyện đó.
Dù sao, ngoại trừ người đàn ông này thì bà cũng không còn chỗ dựa nào khác, năm đó, sau khi ba Mộ Tranh qua đời, vì trốn nợ mà bà phải lang thang kiếm sống, cuộc sống như vậy bà không muốn phải trải qua lần nữa.
Cẩn thận ngẫm lại, bà khẳng định đứa con riêng này coi như bà đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi, nếu không có Mộ Tranh, nói không chừng bà đã có thể gả cho người đàn ông có điều kiện tốt hơn, có thể làm phu nhân của kẻ có tiền nào đó, mà không phải lưu lạc đến làm bà cô già ở một nhà ăn nhỏ thế này.
“Đều do con bé kia hại, mình cũng không hề có lỗi với nó.” Bà thấp giọng oán hận.
Chuông cửa đột nhiên leng keng một tiếng, bà nhíu mày kêu A Tài đi mở cửa, nhưng lại không có người đáp lại.
“Tên ma quỷ đó! Lại chạy đi đâu nữa?” Bà vừa đi vừa nhắc nhanh chóng đã tới cửa. Cửa vừa mở ra, nhìn thấy Mộ Tranh và Quang Hy đang đứng ở ngoài cửa khiến cả người sửng sốt, lúc lâu sau mới ấp úng mở miệng:
“Cô còn trở về làm gì?”
“Dì, dì khỏe không?” Mộ Tranh nhìn bà không chút oán giận, chỉ có quan tâm. “Con đến thăm dì.”
“Đến thăm tôi? Tôi thấy cô tới chọc tức tôi thì đúng hơn!” Bà cay nghiệt oán trách:
“Tôi thật không hiểu sao cô còn có mặt mũi quay về…”
“Người đàn bà kia, bà nói đủ chưa?” Quang Hy nhịn không được, quát lớn. “Bà vô tình với Mộ Tranh, nhưng cô ấy vẫn còn nhớ thương bà, chẳng lẽ bà không cảm động chút nào hả?”
“Cảm động cái rắm! Cảm động có giá bao nhiêu tiền?” Bà phản bác dữ dội.
“Người đàn bà này, mở mồm đều là tiền, đúng là hết chữa mà.”
Quang Hy không muốn nói thêm với bà, anh muốn kéo Mộ Tranh rời đi, nhưng Mộ Tranh lại lắc đầu.
“Dì, đây là canh gà con nấu.” Mộ Tranh đưa một chén canh vẫn còn nóng ra. “Mang cho dì uống.”
Lâm Lệ Hà ngẩn người, nhìn chén canh gà vẫn còn nóng, trong lòng nhất thời có chút chua xót, nhưng rất nhanh, bà lại bộc lộ vẻ mặt coi thường:
“Muốn dùng chiêu này thu mua tôi à? Vô dụng thôi! Tôi tin hắn, A Tài không có khả năng làm ra chuyện này, có đánh chết tôi cũng không tin.”
“Con không phải tới muốn dì làm chứng cho con, con biết tình cảm của dì dành cho chú Tài.” Mộ Tranh rất thẳng thắn cũng rất hiểu chuyện. “Hiện tại tạm thời con đang ở nhà bạn, sống rất tốt, dì không cần lo lắng cho con.”
“Ai thèm lo lắng cho cô chứ?” Lâm Lệ Hà mạnh miệng.
“Tóm lại dì không xảy ra chuyện gì thì con cũng an tâm rồi.” Mộ Tranh mỉm cười có chút chua xót, hai người đã từng sống nương tựa giúp đỡ lẫn nhau, hai người nhìn nhau đều có dự cảm, có lẽ về sau rất khó có thể cùng xuất hiện.
“Dì bảo trọng, con đi đây…”
Nói xong, Mộ Tranh buồn bã xoay người.
“Người đàn bà này, cũng không nghĩ lại xem, đến bây giờ vẫn chỉ có Mộ Tranh là người quan tâm tới bà nhất, nếu có chút lương tâm thì bà nên ra làm chứng cho cô ấy!” Trước khi rời đi, Quang Hy căm giận nói nhanh.
Lâm Lệ Hà nhìn theo bóng dáng Mộ Tranh, trong lồng ngực bà cảm thấy chua xót, nhất thời không biết nên giải quyết như thế nào, bà đem canh gà đặt trên bàn, ngẩn người hồi lâu, sau đó bà trở về phòng ngủ, mở tủ quần áo, rồi lấy ra một túi giấy từ chỗ sâu nhất trong tủ.
Trong túi giấy, là một xấp hình, bà nhắm mắt lại, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian